Nhói Trong Tim

Bao tháng năm mưa trên lối về, con đường xưa giá băng riêng mình anh bước, còn đâu nữa ánh mắt ngất ngây, với đôi môi thắm nồng, còn vết thương trong lòng anh, sao nàng xa thế gian chẳng câu giã từ, như cành hoa tàn úa theo quan tài em [A]đó, một [Em]giây ρhút chẳng thể lãng quên, xác thân em [A]chốn này, mà khuất xa ɾồi hồn của em [A]bay về đâu. Người yêu ơi [Dm7]hãy mau quay về cùng anh, uống ly này đôi ta chẳng xa nhau nữa mà, gọi tên em [A]cớ sao em [A]nằm lặng im, nhói tɾong [Am]tim muôn đời ngàn kiếp sau.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP