Ngộ Không 2

Đường xa thênh thang trăng treo giữa trời
Mình ta chơi vơi cô độc ngả nghiêng
Là ai bảo “yêu hận gian khó”?
Những ai bảo “thân thủ bất phàm”?
Cho tháng năm “bĩ cực thái lai”

Vì sao nhân gian luôn biến ảo?
Rời xa u mê ta tỉnh ngộ thôi
Là tiên là nhân là yêu quái?
Khiến ta thật điên cuồng ρhẫn nộ
n oán cũng [Am7]do vướng bao chướng ngại

[Bridge]
Gào to [C7]tên Đức Phật “không thấy bờ đâu”
Trước giờ thiện ác chẳng có một [Em]ɾanh [A7]giới
Quy thuận sư ρhụ ta sám hối
Duyên tɾần tan hợp mông lung khó lòng dứt

[Hí]
Chí khí nén hết tâm tư ẩn giấu
Biến hóa bảy hai thần thông cớ sao
Lòng bao bức bối, bất an vạn lần
Khó nói bổn tâm ác hay thiện đây

[Hí 2]
Giá đáo với chiếc Kim Cô Bổng ấy
Đã khiến thần tiên, quỷ ma choáng váng
Đập tan Đâu Suất, tam giới đảo điên
Khó thoát oán ân, khó thoát “thiện chung”
Một gậy Như Ý cho ngươi [Dm7]thành mây khói vĩnh hằng
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP