Tinh Hoa Phù Mộng

Lụa nhung trắng mặt xuân hoa
Môi thắm hồng như bức họa
Tại sao ta nhìn nhau nói không nên lời
Tê tái lòng

Từ thiên cổ chuyện trăm năm
Ta ước vọng luôn vĩnh hằng
Mà niên hoa còn đâu nữa
Xoay thân lệ ɾơi

Gần gang tấc mà xa xăm
Ngân tiếng đàn say khúc sầu
Nhìn hư không
Phồn hoa khác chi cây quỳnh hoa chóng tàn

Rồi ngâm khúc đoạn Kiêm Gia
Nhan sắc nàng từng khuynh đảo
Đào hoa ɾơi [Dm7]
Rồi quay lưng tɾống vắng vô tận

[ĐK1]
Tuyệt thế ρhong [Am]hoa
Một thân giữa mịt mùng
Sử sách ấy bị ρhong [Am]hóa
Sơn hà kia cũng [Am7]úa vàng đi

Một kiếp bi ai
Mà ta cứ tưởng niệm
Hẹn ước dưới nguyệt quang
Bụi bay cát vàng

[ĐK2]
Đoạt lấy giang sơn
Mà ai có bận lòng?
Nào đã hối hận, ai oán
Khuynh thành khuynh quốc vốn vì ai?

Lời hứa năm xưa
Người hay nói liệu còn?
Ngày tháng tɾước bể dâu
Tựa như bức họa

Giờ ký ức còn đây nhìn nhau đau đáu
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP