Nắng bỗng tắt trên con đường vàng héo hắt
Ta đến bên nhau vu vơ chỉ từ ánh mắt
Có khi nào, tình ta chỉ như cơn mưa hạ.
Anh bỗng chốc làm cho tình tràn nước mắt
Như vẫn mãi đây từng lời anh [A7]nói
Trong [Am]khi còn mơ màng
Về em [A]bỗng dưng anh [A7]đi mất.
[ĐK:]
Là vì em [A]lỡ cố chấp thời gian
Là vì em [A]lỡ quên không níu người
Vì một [Em]câu nói nước mắt chia lìa
Quá khứ em [A]mang mình [Bm]tɾên lối cũ.
Là vì em [A]lỡ buông những ngón tay
Trong [Am]sự lặng im chẳng ai nói gì
Bởi vì em [A]lỡ mang âm thầm nỗi nhớ mong.