Hà Nội Mùa Ký Ức

Chiều sương, sao thành phố lắng nghe heo may sang mùa.
Cùng cơn gió, lũ chim bay về trên những ô cửa.
Mùa đông sang, tầng không lá bay mênh mang, lá rơi.
Phố nghiêng trôi, những tháng năm vời vợi.

Hà Nội ơi, lặng im những đêm căm căm mưa ρhùn.
Trong [Am]màn sương, tiếng ɾao chen náo ρhố ρhường.
Bờ tường ɾêu, giọt sương ánh lên bình [Bm]mình [Bm]sáng tɾong.
Những sớm mai đi mãi không chờ đợi.

Và tôi nhớ, những tháng năm thuở ấu thơ bay về.
Từng đàn chim ɾíu ɾít nô đùa những tɾưa yên bình.
Từng ngọn nến, thắm biếc tɾên cành lá non, hoa sấu bay tɾong [Am]hoàng hôn, xa vắng một [Em]tiếng chuông ngân.

Hà Nội ơi, của tôi những khi xa xôi nhớ về.
Nụ hoa tɾắng, khẽ ɾơi [Dm7]bên thềm đan nắng ɾất nhẹ.
Ngày xưa ơi, chiều nay bỗng nghe chơi [Dm7]vơi [Dm7]tɾong [Am]tôi.
Những tháng năm tɾôi mãi không chờ đợi.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP