Chiều Quê Hương

Anh đi giữa chiều đầy xương khói,
một thoáng quê hương bóng chiều khuất núi
Thái Nguyên ơi dù đường dài cách trở,
đồi chập chùng mây núi thủa nào xa,
hương chè xanh xanh đến mượt mà,
về quê hương anh [A7]về nơi [Dm7]đầu suối,
giữa tươi [Dm7]xanh [A7]muốn hát lại đời mình.
Gió gió cứ thổi mà cây thì bối dối,
mây mây cứ bay mà suối vẫn đợi chờ,
ôi suốt cả đời người mà như đi tɾong [Am]mơ,
ở một [Em]miền quê nửa đồng nửa núi,
ể anh [A7]khát cháy lòng bên đầu suối Thái Nguyên ơi [Dm7]sao mà nhớ mà
thương yêu tha thiết mỗi dáng chiều quê hương
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP