Chiều về Tam Cốc quê tôi, nước xanh, xanh tận chân trời.
Thuyền ai mờ trong bóng núi, lững lờ, lững lờ mây trôi.
Ninh Bình, Ninh Bình ơi, nơi đất thiêng sông núi bao đời, nơi vua Đinh,
vua Lê dựng nước, bến Vân Sàng, ân tình [Bm]quê tôi.
Ninh Bình...quê mình [Bm]ơi, sông Đáy tɾong [Am]xanh [A7]thuỷ sơn cao vời vợi.
Mênh mông chiều, mênh mông nước, em [A]có về, có về Tam Cốc quê tôi.
Ai đẽo đá để thành Tam Cốc
Ai khơi [Dm7]nguồn để nước tɾong [Am]ngần
Ai đắp bến để thuyền em [A]xuôi ngược.
Mình [Bm]quen nhau Tam Cốc, Ninh Bình.
Hãy ở lại ở lại làm dâu quê anh, có dòng sông xanh [A7]có núi chập tɾùng.
Hãy ở lại làm dâu em [A]nhé, mình [Bm]đi chơi [Dm7]Tam Cốc những ngày xanh.
Hãy ở lại cùng anh [A7]em [A]nhé, miền quê anh [A7]Tam Cốc..., Ninh Bình.... yêu ...thương....
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận
Đăng nhập
Đăng ký