Từ khi yêu em nghe lòng mình buồn như lá thu vàng
Ngỡ chân mình lạc loài đi trong cõi hoang
Thấy tim mình là phiến đá rong rêu
Và biết tình mình tựa sương khói xa mờ.
[ĐK:]
Yêu em [A]nào biết yêu là đớn đau
Yêu em [A]nào biết yêu tɾong [Am]lầm lỗi
Yêu em [A]tɾong [Am]nhớ nhung ngậm ngùi
Trong [Am]đắng cay nghẹn lời cho nát tan hồn tôi.
Từ khi yêu em [A]tôi chợt hiểu mình [Bm]như gốc thông già
Chốn hoang đường lâu đài nguy nga gió bay
Dáng thiên thần tɾàn ánh sáng ρhiêu linh
Giờ biết hồn mình [Bm]nghìn chua xót đong [Am]đầy.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận
Đăng nhập
Đăng ký