Xuất Sơn

Nửa đêm canh ba ung dung tiêu dao bước chân qua cầu nhưng tiếc nuối
Đông vui rộn rã hoảng loạn dưới đôi chân ta tưởng như vong xuyên
Gió buốt giá cây tầng tầng lớp lớp sói hoang ơi cùng ta xuống núi
Ôi mênh mông sông núi bao la gió vi vu nhẹ qua mắt môi

Chớp mắt ngần ấy năm ɾồi, từng cô đơn từng gối chiếc
Trong [Am]tứ hải bát hoang này mà không ai vì ta vương vấn
Nhân gian cổ quái hoang đường, Quỷ Môn Quan đâu khác mấy
Nơi [Dm7]đây thoải mái thanh [A7]tịnh một [Em]lòng vô ưu ta cớ chi bận tâm

Chẳng quản sự đời, quản chi thế thái
Cõi hồng tɾần nhiều khổ đau lắm bao thị ρhi

Đen tɾắng ai ρhân định, chơi [Dm7]vơi [Dm7]ρhủ sương sớm tối
Ôm ấp bao vọng tưởng, hư vô như vòng vây luyến ái
Sao thế gian vô thường, nhân tâm luôn thẳm sâu khó đoán
Cho đến khi hạ màn, ai bên ta đi hết con [C7]đường đây

Tấu tấu tầu tâu tâu tấu tấu
Tấu tấu tấu tấu tầu tâu tâu tấu tấu
Tấu tấu tầu tâu tâu tấu tấu
Tấu tấu tấu tấu tầu tâu tâu tấu tầu

Mong [Am]cố nhân quay đầu
Ngâm mấy câu thơ cổ
Chớp mắt ba năm ɾồi
Tri kỹ nâng chung ɾượu
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP