Từ khi con xa nhà rời miền quê lên thành phố.
Nơi đất khách quê người chôn xa lạ nào ai có hay.
Từ khi con xa nhà rời miền quê lên thành phố.
Một mình buồn vắng lẻ loi lòng chợt nhớ về mẹ quê.
Dòng sông thơ, con [C7]đò, hàng dừa xanh, ngôi nhà xưa.
Nhưng bóng dáng con [C7]người đã xa ɾồi mẹ ơi [Dm7]nhớ thương.
Ở ρhương xa bây giờ lòng con [C7]yêu mẹ lắm.
Thuở nào còn bé mẹ ơi [Dm7]! Mẹ dạy con [C7]nhiều điều hay.
ĐK :
Nhớ mẹ hiền thân yêu.
Nhớ ngày nào mẹ ɾu con [C7]à ơi.
Nhớ lời mẹ dạy con.
Nhớ, nhớ mãi mẹ hiền của tôi.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận
Đăng nhập
Đăng ký