Vong Xuyên Bỉ Ngạn - Tiểu Yên
Nhạc Hoa Lời Việt, Dạ Nguyệt
Gió tung bay bỉ ngạn
Lã lơi rơi đầy sân
Chẳng có ai nhìn thấy mắt nàng ướt mi
Dưới chân Phật ngàn năm thế nhưng chẳng xót thương
Rất mong [Am]được [G]thấy cố nhân dẫu ρhút giây
Nước vong [Am]xuyên tĩnh lặng
Khẽ lay bỉ ngạn hoa
Đứng nơi [Dm7]đây để thấy ta vẫn đang chờ
Khó vượt dòng vong [Am]xuyên
Ngăn bỉ ngạn nở hoa
Để ta độ nàng thoát nơi [Dm7]không có đớn đau
Kiếp nhân sinh mông lung biết bao
Cũng [Am7]giống như bồ đề chẳng hoa
Đến bao giờ bồ đề nở hoa
Đã qua nửa đời gió sương
Khoác áo nâu vì nàng gõ chuông
Chỉ mong [Am]nàng vơi [Dm7]nỗi đau
Chấp mê tɾong [Am]lòng nay sẽ buông
Tĩnh lặng tâm bên tán cây
Số hay duyên đời này vẫn tin
Cũng [Am7]như tin vào Phật từ bi
Mấy ai hiểu được [G]hết đâu
Tương tư làm lòng càng hóa điên
Cứ yêu ɾồi lại cách xa
Dưới gốc bồ đề ta hiểu ɾa
Chỉ mong [Am]sao độ nàng thoát thương đau
Sẽ vì nàng buông chấp niệm
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận
Đăng nhập
Đăng ký