Vô Thường

Đêm đêm nghe bước thời gian nhẹ lướt.
Từng sợi rơi rơi như trả cho đời.
Từng hạt sương sa trên lá trên hoa
Tan giữa mênh mông vào cõi hư không.

Đêm đêm nghe tiếng thời gian suy biến
Từng chồi măng non [C7]thay kiếp tɾe già
Từng lời yêu thương như khói như sương
Tan giữa hư không vào cõi vô cùng.

ĐK: Rồi một [Em]ngày nao ta có mất nhau
Giọt lệ nào cho ta giử mãi nhau ?
Sao ta không nói vạn lời yêu thương
Bằng lửa tɾong [Am]tim bùng cháy đôi môi
Như ngày mới yêu nhau.

Em đâu có biết lòng anh [A7]tha thiết
Một vòng tay êm mắt ướt môi mềm
Thật nhiều nghe em, chớ tiếc cho nhau
Năm tháng qua mau đời vốn vô thường.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP