Váy Ngắn

Em không còn sơ-mi
Em không còn tóc bay mây cài
Chiều nay ngoài phố đấy!
Trông ai từ xa ô rất quen
Mà sao áo em nay thật lạ, kìa váy ngắn trông điệu đà
Và trên nét môi kia dịu dàng ngập ngừng lấp lánh môi son.

ĐK:
Phải chăng do lời nói đó đã khiến em [A]đã đổi thay
Anh quay lưng và bước đi vội vàng
Vì em [A]không lung linh thế đấy, không váy ngắn dịu dàng
Và hôm nay em [A]đã không còn như xưa nữa
Oh oh Quên đi! hãy quên đi! Đừng bao giờ nhắc đến
Hỡi những chuyện xưa vu vơ khi em [A]vẫn cứ ngu ngơ dại khờ
Và giờ đây váy ngắn! Kìa váy ngắn!
Là em [A]đấy, với chiếc mi cong [Am]môi hồng thật ngất ngây.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP