Một chiều vàng mẹ đã ra đi
Khơi nỗi buồn trong con vô tận
Một nỗi buồn cả đời không phai
Có ai có ai thấu hiểu cho rằng
Con mang cuộc đời mồ côi từ đó
Khi mẹ hiền đã xa ngàn xa
Bỏ lại cha sống kiếp tuổi già.
Mẹ ơi [Dm7]sao ɾa đi không nói một [Em]lời
Dù tạm biệt hay nói chia xa
Dù ngọt ngào hay cay đắng bao năm qua.
Mẹ hỡi mẹ ở đâu ?
Thấu hiểu chẳng lòng con
Con [C7]thương thương mẹ suốt đời
Cho dù ngàn năm con [C7]vẫn nhớ
Cho dù cả ngàn đời con [C7]vẫn thương
Thương hoài bóng dáng mẹ hiền.