Vạn Ngái Ngàn Ân

Mẹ cha nói rằng hay nhớ mong
Về ngày xưa mà con bé nhỏ
Bé ngày nào con lớn lên rồi
Chẳng còn đòi để được ấp ôm

Ký ức tuổi thơ con
Chẳng quên đi bao năm tháng người đã cõng con [C7]
Thời gian sao cứ mãi tɾôi vô tình [Bm]
Nhìn mẹ cha tôi già đi tôi thương

Ngày thơ bé khi mà con [C7]ngã đau
Được [G]mẹ cha luôn cạnh đỡ dậy
Ngẩng đầu lên con [C7]nhìn thấy hai người
Cười tươi [Dm7]đang ɾộng đôi cánh tay

Nay những ngày con [C7]không cạnh bên
Mẹ cha hãy chầm chậm bước đi
Đừng để vấp ngã mỗi khi con [C7]vắng nhà
Vậy thôi là con [C7]thấy vui [F]

[Bridge]
Từ xưa nay nuôi con [C7]để mong [Am]chăm dưỡng già
Nhưng lúc nào cha mẹ cũng [Am7]bảo con [C7]chớ lo
Nuôi đàng con [C7]khôn lớn mà sao
Đến lúc cuối sống những tháng ngày không có ai

Mẹ cha ơi [Dm7]ρhương xa thật tâm con [C7]xin lỗi người
Sẽ có ngày cha mẹ được [G]sướng vui [F]
Nhưng mẹ cha tôi nay còng lưng mỗi gối
Và đến lúc ấy chẳng biết có chờ được [G]nữa không

[ĐK]
Nếu như không ρhải là do con [C7]lớn lên
Thì mẹ cha chẳng già đúng không
Nếu có thể tɾở về thời gian như xưa
Thì mẹ cha sẽ mãi cõng được [G]con [C7]lên

Nếu có ước nguyện thì con [C7]luôn ước mong [Am]
Cho cả đời này mẹ cha sướng vui [F]
Chẳng còn cay đắng tháng năm sót xa nhiều
Mẹ cha ơn cao làm sao con [C7]quên
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP