Vẫn Đợi Người Đi

Một sớm xuân về vương mắt ai
Cho ta thương nhớ mộng bao ngày
Nhớ thuở đôi mươi ta gặp gỡ
Mà đến bây giờ tóc đã phai.
Cuộc đời ai biết sẽ về đâu
Mới biết nhau thôi đã chuốc sầu
Yêu nhau khi nước nhà li loạn
Tuổi tɾẻ mang nhiều nỗi sót đau.
Rồi một [Em]chiều khi nắng xuân ρhai
Người đi tan tác mộng lâu dài
Trái ngang chia cách tình [Bm]đôi lứa
Mộng ước sum vầy theo gió mây.
Đã biết bao lần xuân đến đi
Tim chưa nguôi nỗi đau biệt ly
Người xa xôi ấy nào hay biết
Quê nhà ai vẫn đợi người đi.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP