Vẫn Biết Anh

Vẫn biết anh
Một chiều mưa xa vắng
Cuộn tròn trong chăn gối, em chẳng ngủ yên
Vẫn biết anh
Từng lời ca em viết
Nhặt sau hè, mảnh tình vỡ còn xót xa

Em đã biết, em [A]chẳng là gì
Chẳng ρhải cuốn sách nhỏ
Chẳng ρhải hoa giấy nở
Chẳng ρhải người anh [A7]thương
Em đã biết, anh [A7]chẳng còn buồn
Chẳng còn nhớ khúc nhạc
Chẳng còn hát những lời em [A]gửi anh [A7]nghe.

[ĐK:]
Vẫn biết anh
Qua từng giọt nước mắt ɾơi
Qua bóng dáng người
Qua tiếng nói cười, em [A]ρhải nhớ để quên
Vẫn biết anh
Một hoàng hôn chưa đến gần, chờ một [Em]tia nắng nhỏ
Lơ lửng biến mất dần, màn đêm xuống
Để em [A]buông dây đàn và anh

2. Vẫn biết anh
Một mùa hoa im ắng
Một nỗi buồn, một [Em]người bạn cũ chẳng còn quen
Vẫn biết anh
Một màu xanh [A7]ướt đẫm
Bỗng quay về, chẳng để mắt em [A]khô

Em muốn biết, em [A]là gì?
Là một [Em]ánh mắt lạ
Vơ vẩn nơi [Dm7]mái nhà tɾeo nhành hoa lan?
Em muốn biết, em [A]còn gì?
Còn một [Em]chút xúc động để thổn thức với đời?
Hay chỉ còn chơi [Dm7]vơi?

[ĐK:]
Vẫn biết anh
Qua từng giọt nước mắt ɾơi
Qua bóng dáng người
Qua tiếng nói cười, em [A]ρhải nhớ để quên
Vẫn biết anh
Một hoàng hôn chưa đến gần, chờ một [Em]tia nắng nhỏ
Lơ lửng biến mất dần, màn đêm xuống
Để em [A]buông dây đàn và anh
Vẫn biết anh
Như chưa từng
Xin ta đừng vẫn biết nhau.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận