Ngoài trời mưa lớn lắm
Giữa bao đổ vỡ vây quanh
Mưa chẳng rơi tí tách
Như khi còn nắm tay anh ..
Cố gắng , nghĩ anh còn thương
Nhưng anh , đâu cần chung hướng
Để lại ....
Một góc mình [Bm]em [A]mãi vương
Chẳng thể kiểm soát
Bằng hết nỗi buồn
Nhường lại anh [A7]là không thể được [G]!
Đừng lật sang tɾang
Để yêu người khác
Xóa em [A]đi gọn gàng !
Trong [Am]cả thế giới cay đắng ngọt bùi
chỉ mỗi mình [Bm]em [A]cùng anh [A7]tới lui [F]!
Làm sao ai mới đến ..
Cảm thấu được [G]anh [A7]ơi [Dm7]!?
Đk :
Tự em [A]không muốn tin
nên cứ khóc khi ai đó nhắc về anh [A7]mà
tự em [A]hoang tưởng là
anh [A7]sẽ đến chờ em [A]mỗi chiều đón em [A]và
cứ thế dày vò bản thân
ràng buộc số ρhận
thất bại chẳng chấp nhận
nếu thương anh [A7]là điều hoang đường
thì em [A]vẫn thương !
Tự em [A]đứng xa làm người thứ ba
một [Em]điều vốn dĩ quá kì lạ
vì ai đến sau gần anh [A7]quá mau
nên dù đến tɾước em [A]vẫn sau
giờ đôi khi chỉ cần thấy nhau
gật chào mấy câu
em [A]không ngại bắt đầu
ngốc như em [A]vậy !
Chẳng ai thế này !
Vì thương anh [A7]đấy