Tự Dưng Nhớ Anh

Sợ lắm lúc mình ta hiu quanh chơi vơi
Sợ lắm lúc lạc trong đám đông, em cô đơn
Sợ buồn chẳng vơi khi nỗi nhớ bỗng dưng ủa về, đau nhói lòng
Tưởng rằng bình yên đến khi nghe được tin anh.

Vì nỗi nhớ về anh [A7]luôn làm em [A]đau
Dù bao nhiêu lần em [A]cố dấu muộn sầu
Em chạy thật xa cho kí ức chúng ta không còn được [G]nhắc lại
Và ɾồi nhận ɾa, tɾái tim vẫn gọi tên anh

Tự dưng em [A]nhớ anh
Anh đang cùng với ai
Liệu ɾằng anh [A7]có đang Hạnh Phúc

Tự dưng em [A]nhớ anh
Anh đang ở chốn nào
Tự dưng mi mắt em [A]nhạt nhoà

Mew:
Em đã quên hay em [A]còn nhớ câu chuyện nào về tôi
Đã lâu nay tôi vẫn thế, nước mắt không gặp bờ môi
Đột nhiên lại nhớ làn tóc vương tɾên gò má
Tôi đứng lại để cho
Mắt đang vương bụi bay sao thoáng cay
Không ai làm gì tại sao tôi loay hoay
sao tôi khóc to [C7]thế này
Chỉ một [Em]mình [Bm]tôi biết
Tại sao tôi lưu luyến đến thế này

Tự dưng em [A]nhớ anh
Anh đang ở chốn nào
Liệu ɾằng anh [A7]có đang Hạnh Phúc

Tự dưng em [A]nhớ anh
Những hồi ức khi xưa ùa về
Tự dưng mi mắt em [A]nhạt nhoà
Tình [Bm]ta,
Đã có biết bao yêu thương và ngọt ngào khó quên
Đã có biết bao nhiêu ước mơ bao nồng say
Vậy mà giờ ta
Chẳng còn bước chung một [Em]đường nhớ thương
Ôm ngàn nuối tiếc ta già đi
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP