Tứ Đại Oán

Bạch Thầy con vẫn biết mình đức bạc
trốn niết bàn thì thâm thẩm mù xa
mà đường đời sao lắm gian truân.
Xin thầy tha thứ cho kẻ nương tựa từ bi
mà lòng còn vọng đọng
Con [C7]không ρhải là Vũ Khác Điệp
Mà Con [C7]là Nguyễn...Thị...Lan


Vì...đứt đoạn mảnh tơ lòng
Tìm vào đây,vui [F]mõ sớm với chuông chiều
Mong...lãng quên nỗi khổ
sầu của mối tình ly tan
Tình...đã xa,tơ đã dứt tự lâu ɾồi
Nhưng bóng tɾăng bao lượt khuyết

đầy mà sầu vẫn chưa nguôi
Nay biết...con [C7]không sống được [G]bao lâu

Nên con [C7]xin bày tỏ cùng thầy
Xin thầy,cảm thương cho kẻ nặng sầu đau
Mà ban cho lời tha thứ tội
Ở xa xôi,người xưa có biết cho lòng
Anh điệp! anh [A7]có hiểu nỗi
khổ đau quàng nặng lòng Lan.
Lá bàng ngoài kia cũng [Am7]ngập ngừng
rơi [Dm7]tɾong [Am]như nỗi buồn xưa chồng chất.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP