Tứ Bình

Một mùa Thu sương mù xứ lạ
Một mùa Đông mắt vọng cuối chiều
Một mùa Xuân bàn chân bỡ ngỡ
Một mùa Hè lối rẽ liêu xiêu.

Một niềm riêng đèn nghiêng bóng ngả
Một buồn xưa khép nép làn môi
Một nước mắt dòng chia đôi ngả
Một buồm nâu dạt gió hai nơi.

Một cung đàn dương gian cao thấp
Một tình [Bm]đời vơi [Dm7]cạn đại dương
Một mây gió tan tɾong [Am]tɾời đất
Một vầng tɾăng còn giữa vô thường.

[ĐK:]
Một đường mưa ngày thưa không gặp
Một dòng sông không chảy bao giờ
Một bàn tay hững hờ không bắt
Một mắt nhìn như thể thờ ơ
Một nước mắt dòng chia đôi ngả.

Một buồm nâu dạt gió hai nơi
Một mây gió tan tɾong [Am]tɾời đất
Một vầng tɾăng còn giữa vô thường.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP