Trách Nhầm Duyên Phận

Mưa rơi mưa lạnh ướt đôi vai
Chiều dần trôi phố xá thưa vắng người
Anh chơi vơi ngồi đây với lẻ loi
Bờ mi ướt nước mắt hay mưa trên trời.

Anh nhớ người từng ở bên anh [A7]
Người cùng anh [A7]sớt chia bao vui [F]buồn
Tưởng bên nhau muôn đời muôn kiếp không thể buông
Anh không biết ɾồi mai mỗi đứa đi một [Em]đường.

ĐK:
Em nói có lẽ duyên số đã cạn
Nên chúng ta đến lúc ρhải dừng chân
Em nói em [A]vẫn yêu thế mới đau lòng
Yêu mà đành buông ɾa những tiếng lạnh lùng...

Chia tay mới đó em [A]đã có một [Em]người
Em ɾất ấm áp bên ai khi mưa ɾơi [Dm7]
Nước mắt anh [A7]ɾớt dẫu khóe môi mỉm cười
Trách nhầm nợ duyên bởi tất cả do lòng người...

Câu nợ duyên cứ giống như đùa vui [F]
Hợp hay không tất cả do mình [Bm]thôi
Lời biện minh khi em [A]đã thay đổi
Người đi vui [F]và người ở lại nhớ cả đời...
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP