Có người đôi mắt xa vời
Đi tìm hư ảo trong đời
Khi hoàng hôn tắt sau đồi
Nghe gió quyện sóng ra khơi
Cát vàng chôn ánh trăng tàn
Cho đời quên kiếp lỡ làng
Gió sầu ru mãi tɾên ngàn
Như khóc tình [Bm]mới ly tan
Có về tình [Bm]cũng [Am7]thở than
Tình [Bm]đau như chim lìa đàn
Còn đây sao em [A]vội vàng
Tìm chi ngõ tối thênh thang
Từ đó buồn bỗng lên ngôi
Từ đó bạn với đơn côi
Lời yêu xa xôi dịu vợi
Bao giờ buồn cho nguôi
Bao giờ đôi má em [A]hồng?
Bên ngoài xuân vẫn thơm nồng
Bao giờ anh [A7]hết ρhiêu bồng?
Cho nắng vàng chiếu mênh mông.