Nhìn căn gác võ vàng
Dưới cơn mưa bụi phũ phàng
Đường khuya tiễn chân nàng
Nén từng giọt sầu trái ngang
Chuyện đôi ta lỡ làng
Từ đây ngưng nhạc xếp đàn
Đàn xưa còn đây, tình [Bm]ngút xa ngàn.
Ngày thơ đó không còn
Tuổi thơ bây giờ héo mòn
Người đã bước theo chồng
Hết ɾồi chỉ còn nhớ mong
Ngày xưa xây giấc mộng
Nhạc thơ ôi đẹp vô cùng
Đàn kia giờ đã lạc ρhím tơ chùng.
[ĐK:]
Nhưng, nhưng bây giờ
Thuyền tình [Bm]tách bến, tách bến xa bờ
Nên, nên bây giờ nhìn nhau không nói nên lời
Người không còn yêu gì tôi
Giờ đây buồn vui [F]lẻ loi
Có nhớ thương nhiều chỉ ɾiêng mình [Bm]thôi.
Đời sao lắm bẽ bàng
Cánh hoa yêu vội héo tàn
Buồn ôm lấy kỷ niệm
Mối tình [Bm]giờ đã dở dang
Kể từ khi mất nàng
Còn tôi với lại cây đàn
Tình [Bm]xưa nhạc cũ đã chết theo đàn.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận
Đăng nhập
Đăng ký