Tiếng Thời Gian

Mưa rơi hiu hắt, ai sầu mùa đông
Không gian u ám sương mờ, mờ buông
Xa trong đêm vắng chuông buồn, buồn ngân
Mùa đông xưa rét mướt, bến sông, ngừng chân.
Chờ ai trong tê tái, lắng nghe, chuông than
Thời gian tɾôi tan tác, mang theo, ngày xuân
Mưa đêm nay khóc thầm
Cuộc đời đầm ấm đã theo thời gian.
Ngoài kia gió sương mờ
Lìa cây lá giang hồ
Về đâu! Về đâu!
Ngày xuân thoát đi dần
Lòng ta tái tê sầu.
Người cười nhưng ta vẫn khóc thầm
Ðời chim bạt gió
Kìa ai thoáng mơ hồ
Ngừng chân dưới mưa dầm
Nhìn lầu nguy nga ước mơ thầm
Bao nhiêu xuân qua, lòng không tình [Bm]yêu.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP