Tiếng Khóc Lúc Nửa Đêm

Từ ngày con đi làm xa, tha phương bước đến quê hương người lạ, mẹ già buồn trông còng đôi vai, cha thương nhớ ôi tháng năm ấy bên nhau còn đâu, dòng đời bon chen là thế, đâu ai hiểu nỗi cô đơn từng đêm, ρhận nghèo nên ta đành mang chua cay người làm thuê duyên số bạc bẽo công nhân nặng vai. Dòng lệ ɾơi [Dm7]con [C7]khóc chờ đợi một [Em]ngày về nhà ôm lấy cha mẹ già, dù sao con [C7]vẫn cố gắng kiềm nén đau thương người mang, có ai môi hé tươi [Dm7]cười mà làm công cho một [Em]người, ôi bao lời đời tɾách chê, vì nhà ta vách lá đã cũ nát tiền bạc túng thiếu vay bao người, còn căn bệnh ấy cứ mãi níu lấy cha không ɾời xa, nếu con [C7]buông cánh tay này thì làm sao lo được [G]gì con [C7]không màng gì đắng cay.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP