Đàn tấu lên ngân vang tích tịch tình tang
Có ai màng ngồi nghe chuyện tôi?
Đàn có vang đến tai của người con gái
Lá ngọc cành vàng nơi hoàng cung
Đàn trách ai vô tâm vô tình gian dối
Nhốt một [Em]người ở nơi [Dm7]ngục sâu
Đàn nỉ non [C7]chứa chan nỗi buồn tôi đó
Gió mưa ngàn cùng tôi thở than!
Tôi là Thạch Sanh [A7]thân mồ côi
Bắn đại bàng và đập tan hang Chằn tinh
Tôi đâu cần chi đâu, đòi chi
Cớ sao giam tôi vào tɾong [Am]nơi [Dm7]ngục sâu?
Có ai thấu lòng này gửi nơi [Dm7]tiếng đàn!
Trong [Am]cung nàng công chúa buồn tênh
Bỗng vang lên tiếng đàn nơi [Dm7]đâu thật xa
Cô vỡ oà tɾong [Am]nỗi mừng vui
Tiếng nói cười như giọt sương của sớm mai
Biết ngay chính là người cứu cô quên thân mình!
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận
Đăng nhập
Đăng ký