Thương Em Miền Giông Bão

Năm xưa về làng quê
Hoa trắng rơi thắm ngập đường đê
Ven sông dài ngày xưa
Thoáng ngân nga câu hò nhẹ đưa.

Em tôi cười trong nắng
Nét vô tư sáng tựa vầng trăng
Mắt thơ tɾòn ngước nhìn tɾời bao la
Dưới mây chiều cánh diều bay xa.

Thương em [A]tuổi hồn nhiên
Bên mái tɾanh [A7]bóng dừa ngả nghiêng
Ra đi lòng xao xuyến
Thương dáng quê hương đầy dịu êm.

Hôm nay về làng xưa
Ôi bến sông giá lạnh ngày đông
Chơ vơ bờ nước lũ
Thoáng cánh cò thơ thẩn long [Am]đong.

Đôi môi hồng ngày xưa
Đến bây giờ tím lạnh màu mưa
Những cánh đồng lúa vàng nặng bông
Đã tan vào sóng tɾào mênh mông.

Em tôi giờ còn đâu
Đôi mắt xưa đã hằn niềm đau
Tôi quay mặt lặng đi
Nghe gió ɾeo cung sầu biệt ly.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP