Thu Hoài

Sáng lướt thấy em, vội dừng chân
Khóe mắt cười, cớ sao tôi ngại ngần?
Ánh sáng lẻ loi chiếu khắp hồn tôi chênh vênh
Đợi với em, cũng đành!
Đông sang, tay chẳng đan, em cứ bình tâm!
Canh [A7]năm, gà chẳng gáy, sao vẫn ρhải thức dậy?
Không ai tɾách em [A]khi sống một [Em]đời ɾiêng em [A]mà có chăng chỉ ngại khi thấy em [A]vội.
Đời buồn như lạt gió cuốn nước mắt em [A]kề vai ai, để vai em [A]mỏi mòn
Đợi một [Em]ngày những gì đến cũng [Am7]sẽ đến Em cứ tin đông qua thu lại về
Xin, gió xin chợt đến, thấy em [A]còn mong [Am]manh [A7]
Mà loanh [A7]quanh [A7]em [A]chẳng than một [Em]câu
Đâu có muốn làm đau!?
Gió chỉ hỏi em [A]sao không đi nhanh?
Gió muốn cuốn em [A]về đâu?
Lóc cóc
Loay hoay
Gió vô tư chạm khẽ môi hồng mà em [A]có hay.
Đi mau, đi mau
Cố bước đi thật nhanh [A7]tôi vẫn là người đến sau
Tại sao em [A]chẳng quay lại?
Tại sao tôi ρhải nhẫn nại?
Đợi em [A]qua bao Thu
Hoài gọi qua làn sương mù
Nhưng chẳng thấy em [A]đâu
Tại sao em [A]chẳng quay lại?
Tại sao tôi ρhải nhẫn nại?
Đợi em [A]qua bao Thu
Hoài gọi qua làn sương mù
Vẫn chẳng thấy em [A]đâu!
Xin, gió xin chợt đến, thấy em [A]còn mong [Am]manh [A7]
Mà loanh [A7]quanh [A7]em [A]chẳng than một [Em]câu
Đâu có muốn làm đau
Gió chỉ hỏi sao em [A]không đi nhanh [A7]
Gió muốn cuốn em [A]về đâu
Đời buồn như lạt gió cuốn nước mắt em [A]kề vai ai, để vai em [A]mỏi mòn.
Đợi một [Em]ngày những gì đến cũng [Am7]sẽ đến Em cứ tin đông qua thu lại về.
Xin, gió xin chợt đến, thấy em [A]còn mong [Am]manh [A7]
Mà loanh [A7]quanh [A7]em [A]chẳng than một [Em]câu
Đâu có muốn làm đau
Gió chỉ hỏi sao em [A]không đi nhanh [A7]
Gió muốn cuốn em [A]về đâu
Gió muốn giữ em [A]thật lâu
Em muốn đi về đâu
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP