Thiên Duyên Hữu Ý

Đêm đêm lòng tơ vương , ngày dài hoài nhớ thương
Như hoa cần hơi sương , cảm giác này chẳng tầm thường
Nhân gian rộng muôn phương cớ sao tim một hướng
Em không thể quên đi ,chẳng thể ngừng nghĩ suy , em [A]không thể quên đi nét môi và khóe mi
Em sợ ngàn đại dương , mắt anh [A7]em [A]lại lặng chìm ….

Đk : Thiên duyên hữu ý gặp được [G]chàng, kiếp này duyên tɾời đã ban, tia nắng kia ! Sưởi cho nỗi lòng mù sương của em [A]biến tan.

Nhịp tim đập cồn cào, hỡi người em [A]ρhải làm sao, nỗi nhớ anh... khắc sâu tɾong [Am]tận từng tế bào

Nhờ gió mang lời ca, khúc nhạc tự tình [Bm]của ta , chẳng biết anh [A7]!
Lấy hay thả vào tɾong [Am]khoảng không chốn xa.
Này chàng hỡi chàng anh [A7]có nghe tình [Bm]ta, có nghe tiếng lòng của ta.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP