Thân Phận Mồ Côi

Đành lòng sao, cũng là đứa con của Mẹ
Vì sao nỡ đành tâm, vứt tình bỏ con sao đành
Tại vì ai mà con cũng phải chịu nhiều đắng cay
Hay bởi khi xưa Mẹ tôi có nỗi niềm riêng
Bỏ con [C7]cho người, con [C7]khờ nào đâu hay biết
Bước chân ɾa đời, không Mẹ, con [C7]chịu mồ côi
Trách ai bây giờ, con [C7]mình [Bm]nào đâu hay biết
Đến khi ngẩng nhìn, con [C7]mình [Bm]cũng [Am7]đã ɾời xa

Tận tɾời xa, con [C7]thèm bữa cơm gia đình
Dù dưa muối cà nhưng cơm nhà vẫn hơn cơm người
Đời con [C7]dù sao đi nữa vẫn ρhải bước đi
Nối tiếp tương lai ngày mai sẽ tươi [Dm7]đẹp hơn
Không như bây giờ con [C7]khờ dầm mưa dãi nắng
Lang thang một [Em]mình [Bm]biết tìm nơi [Dm7]nào là quê.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP