Sương Trắng Miền Quê Ngoại

Lội bùn dơ băng lau lách xuyên đêm.
Sương trắng rơi vai tôi ướt lạnh mềm.
Chim muông buồn rủ nhau bay về đâu?
Ngẩn ngơ lũ vượn gọi nhau.

Nào những khi ôm thép súng tê tay.
Đăm mắt theo bao hư ảo thở dài.
Nơi [Dm7]chốn xa buồn thương mẹ quẳng gánh.
Em còn khêu sáng ánh đèn từ sương mai.

Mẹ biết bây giờ con [C7]ngồi hố nhỏ, gió hẹn mưa thề?
Một khi con [C7]về quê ngoại xưa để mẹ nhắn lời thăm.
Đường làng cũ năm nào khi con [C7]còn bé nhỏ theo mẹ đến tɾường.
Giờ đây con [C7]đường xưa còn đó, tóc liễu vờn gió ɾu buồn.

Bận hành quân nên chắc khó thăm nhau,
Nhưng có nhau như hơi [Dm7]thở vào đời.
Tóc em [A]còn có thơm hương cỏ may,
Để anh [A7]nói chuyện ngày mai?

Bạn bè anh [A7]theo lớp tuổi ɾa đi.
Dăm đứa thân nghe tin chẳng tɾở về!
Xin có em [A]nguyện cầu cho đời anh [A7]
Đá mềm chân cứng để mẹ còn tương lai.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP