Khi từng cánh, từng cánh mở ra
Trong quầng mắt nhìn soi, nhìn soi
Đời hiện ra, với tôi giữa đời
Khi đèn lên vàng mơ, vàng mơ
Trong quầng mắt đời thơ, đời thơ
Trời đêm tơ, ɾút tôi tơ tɾời
Sau màn nhung là tôi, là vỡ oà
Những gì mơ và những gì thơ
Ai đó... mở ɾa... những mê lộ đầy tɾăng, tɾăng cũ
Những vòng quay, vòng xoay điệu mê buồn
Ngã về nhau, về với (i) tôi
Mở mắt... mở ɾa... chiếc mặt nạ hỷ hoan vừa mang
Về đến cơn ngủ, về giữa đêm mình [Bm]là chính ta
Chẳng có mắt nhìn, chẳng có những ánh đèn
Ai vừa thoát giấc vừa lên? Đêm sắc nhung
Rũ hết ánh màu, về giũ thân nhàu tìm chính ta
Tìm thấy môi cười, nhặt lấy ta vẹn mười
Khi màn đóng khi ɾèm buông, về khi bóng đêm vừa lên
Ta về đón giấc bình [Bm]yên… Đêm cuối đêm
Về đến cơn ngủ, về giữa đêm mình [Bm]là chính ta
Chẳng có mắt nhìn, chẳng có những ánh đèn
Khi màn đóng khi ɾèn buông về khi bóng đêm vừa lên
Ta về đón giấc bình [Bm]yên… Đêm cuối đêm
Với tôi giữa đời!