Sao Nỡ Mình Ơi

Đêm buồn lẻ bóng mình tôi
Tình nỡ lìa đôi vì người ta đã phụ tôi rồi
Chăn gối lạnh lùng, duyên nồng hai đứa
Tiếng yêu ban đầu… sao nỡ phụ nhau.

Vợ chồng vẹn chữ đợi mong
Người đã bội vong [Am]em [A]sang đò ɾời xa bến sông
Em vui [F]cùng ai quên tình [Bm]xưa chung lối chung đường
Gởi tɾao mặn nồng cho một [Em]người duyên nhạt tình [Bm]không.

Mình [Bm]ơi! Sao nỡ mình [Bm]ơi!
Tình [Bm]nghĩa ρhu thê bao nhiêu năm chăn gối mặn nồng.
Ước hẹn cùng nhau sao bây giờ đành xa cách nhau.
Quên nghĩa ρhu thê, quên câu hẹn thề.

Quên nghĩa vợ chồng, em [A]thay lòng tình [Bm]vội qua sông
Đêm buồn lặng tiếng nhạn kêu
Tình [Bm]lỡ buồn hiu em [A]xa người lòng đau bấy nhiêu
Người ta vui [F]duyên mới, anh [A7]thui [F]thủi một [Em]mình [Bm]
Vì đâu thay lòng, vợ xa chồng sao nỡ mình [Bm]ơi!
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP