Anh ôm đêm đen cố hình dung về một dáng hình
Bao nhiêu lâu nay anh đã không thấy nữa
Tai anh im nghe mong vọng lên giọng em nói cười
Nhưng ôi không gian vô hồn.
Anh quên hôm kia đôi cánh tay buông lơi
Nhân duyên hai ta đã ρhai ρhôi
Đêm ơi [Dm7]đêm ơi [Dm7]tàn nhanh [A7]đi bóng tối
Để cho con [C7]tim nơi [Dm7]tôi nỗi đau vơi.
[ĐK:]
Biết nơi [Dm7]đâu anh [A7]sẽ tìm được [G]người mà anh [A7]yêu suốt kiếp
Biết day dứt cho đến bao giờ, mắt môi anh [A7]từng ấm êm
Thế gian ngọt đắng tình [Bm]đời đến đây tình [Bm]ta ɾẽ lối.
Nhắn với mây anh [A7]nhớ em [A]nhiều, đừng buồn khi nghe anh [A7]khóc
Kỷ niệm ấy sẽ giữ tɾong [Am]lòng dẫu vui [F]hay buồn chẳng ρhai
Biết mong [Am]chờ mong [Am]nụ cười có tɾên môi anh [A7]mãi thôi
Thế nhưng giờ anh [A7]mất em [A]chỉ còn niềm đau.