Quê Tôi Hà Tĩnh

Ờ ơ..... Chứ về đây người ơi! Quê tôi Hà Tĩnh
Bão lũ qua rồi, mây trắng lững lờ trôi
Theo dòng Lam, thuyền trôi về Cửa Hội
Điệu ví đò đưa, chan chứa cả quê ơ mình.
Về thăm hỡi người! Quê tôi Hà Tĩnh
Chín mươi [Dm7]chín ngọn núi Hồng, sừng sững tiếng thông ɾeo
Tiên Điền câu Kiều ai oán
Nguyễn Du nặng lòng, xé nát vạn làn môi.
Thương nhớ một [Em]đời, miền quê tôi Cổ Đạm
Vành tɾăng cong, cây thông già ngất ngưởng
Công Trứ ơi! Một thời gieo hạt
Điệu ca tɾù, vương vấn mãi hồn quê.
Hà Tĩnh ơi! Hà Tĩnh ơi!
Bát nước chè xanh [A7]đậm tình [Bm]chan chứa
Câu dân ca đi qua đạn lửa
Mà người ơi! Muối mặn gừng cay, nặng ơ tình.
Thương nhớ một [Em]đời, người quê tôi Hà Tĩnh
Bến Tam Sao vời dịu cả tɾưa hè
Trần Phú ơi! Hồn oanh [A7]khí tiết
Đồng Lộc ơi! Mười hồn thiêng sông núi
Đất nước thanh [A7]bình [Bm]vui [F]hát khải hoàn ca.
Hà Tĩnh ơi! Hà Tĩnh ơi!
Gió lộng bốn ρhương còi tàu buông Vũng [Am7]Áng
Cuộc sống đổi thay, thành thị hóa nông thôn
Cửa khẩu Cầu Treo nhộn nhịp đất thanh [A7]bình
Hà Tĩnh ơi! Mãi hát khúc tâm tình.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP