Quá Kiều

Đã về khuya mình ta cô độc ánh trăng soi
Giữa màn đêm làn sương giăng mờ cơn gió lùa
Kiếp này ta trải qua cơn tình ái si mê
Nhìn lại một đoạn cầu đang dở dang

Đã rời xa mà sao ta còn cố dây dưa
Đã nhiều ρhen nồng say sau lần ta cách biệt
Muốn vội quên vượt vong [Am]xuyên mà chẳng đau thương
Lòng nguyện sầu đau vụt theo gió xa

[ĐK]
Mình [Bm]ta vượt qua cầu cao gió đưa lất ρhất não nề
Kìm bao khổ đau mà sao nước mắt tuôn xuống dòng sông
Vì yêu người bao ngày say đắm ta chẳng thể từ biệt
Hồi ức lại quay về đây khơi [Dm7]gợi bao chuyện xưa

[ĐK2]
Mình [Bm]ta vượt qua cầu cao gió đưa lất ρhất não nề
Kìm bao khổ đau mà sao nước mắt tuôn xuống dòng sông
Vì yêu người bao ngày say đắm ta bước đến Nại Hà mà đi
Bao chuyện xưa về đây ta chẳng quên cố nhân
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP