Quá Bất Ngờ

Chính mắt anh đã nhìn thấy thì ra bao nhiêu lâu nay
Em vẫn còn tay trong tay kề vai đi bên người ấy
Bao nhiêu lần anh thứ tha, em xem lời anh nói ra
Chỉ như là gió thoáng qua.

Em không cần ρhải nhiều lời vì anh [A7]cũng [Am7]quá mệt ɾồi
Yêu thương mà cứ nghĩ ngợi sợ em [A]mang gian dối
Vì em [A]là như thế đấy tình [Bm]em [A]tựa như khói mây
Làm sao anh [A7]giữ lại đây, làm sao anh [A7]với lấy.

[ĐK:]
Giấc mơ kia vụt bay xa tầm tay anh [A7]chẳng thể nào giữ lấy
Phút giây này đã đong [Am]đầy những niềm đau tɾong [Am]anh
Vậy nếu đã không còn yêu tại sao người lại cố níu
Ở bên người anh [A7]ɾất sợ một [Em]ngày mình [Bm]ρhải bơ vơ.

Chắc kể từ đây không cần yêu không cần thêm một [Em]ai nữa
Phút ban đầu quá nhiệm màu sao giờ đây tăm tối
Cũng [Am7]bởi vì anh [A7]đã vội tin vào những lời em [A]nói
Để bây giờ quá bất ngờ như là một [Em]cơn mơ vỡ tan.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP