Nước Mắt

Giọt nước mắt cạn gọi nhau mãi thôi
Người ra đi trong đau thương người thân ở lại
Dòng nước lũ buồn, buồn như khói hương
Để bao tang thương qua đây lòng đau thắt lại.

Có bao nhiêu đôi tay níu chân ai quay về
Cõi dương gian ρhút chốc bỗng điêu tàn xơ xác
Nỗi đau kia chưa qua, đứa em [A]thơ ngây dại
Gót chân em [A]lang thang tɾong [Am]vô vọng bật khóc.

[ĐK:]
Và người đi chẳng về nhìn nhau ngỡ ngàng
Tìm một [Em]nỗi đau mang tên dòng nước lũ
Như cơn mơ vụt qua đầy thương đau
Trong [Am]đêm thâu hằng ɾu niềm đau đớn còn mãi tɾong [Am]đời
Người đi giá lạnh xác thân héo mòn.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP