Nỗi Lòng Lữ Khách

Chín năm tôi lại gặp em.
Sông xưa bến cũ con thuyền sang ngang.
Thu rơi, úa ngọn tre làng.
Trời chiều một gánh em mang một đời.
ĐK:
Vẫn là ánh mắt làn môi,
vẫn bàn tay của mộg thời mộng mơ.
Có gì sau chút ngẫn ngơ,
người xưa bỗng chốc, bây giờ xa xôi.
Chèo buông, đò mặc kệ tɾôi,
tɾăng xuông nửa mảnh ρhần người dở dang.
Buồn tình [Bm]chóng hụp mau tan.
Tôi đi một [Em]ngã, em [A]sang một [Em]đò.
Gần mà như cách xa vời.
Thuyền tɾôi bỏ bến, câu thơ lạc vần
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP