Người đời thường nhìn em vui nhưng mấy ai thấu khi em một mình. Thanh xuân buộc em chọn lựa ánh đèn sân khấu hay tình yêu. Lẽ đời thường nhiều trớ trêu, có khi nào em đa mang tội tình; để giờ nhìn lại tɾắng tay em [A]có gì, có còn gì đâu.
Chẳng đành lòng ρhụ người ta em [A]chấp nhận ɾẽ ngang con [C7]đường kia. Yêu thương ngỡ sẽ lâu dài biết đâu ngờ vẫn bỏ em [A]đi. Cũng [Am7]bởi đời là mấy khi nếu nhân tình [Bm]chỉ cần cảm xúc. Lẽ nào mình [Bm]đành thế sao? Nếu bạn đời chỉ cần cảm thông.
Em đã có lỗi với chính mình [Bm]hy sinh vì một [Em]người đáng không? Em nhớ hào quang những ca tụng dưới ánh đèn sân khấu em [A]là em.
Nói hết giờ đây nghĩa lý gì khi bóng đêm chỉ còn em [A]với em. Quá khứ giờ đây lỡ muộn màng, cũng [Am7]đành vùi chôn hết đi.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận
Đăng nhập
Đăng ký