Như Vạt Nắng

Ngồi quán uống ly cà phê
Nghe nắng mưa đi về, anh nhớ
Truyện dĩ vãng xưa ngày xưa
Khi trái tim chung tình hết rồi
Mây trôi mãi lênh đênh cuối trời xa vời
Cây khô mãi bơ vơ, đứng chờ mưa tới.

Tình [Bm]mình [Bm]như vạt nắng, nắng mong [Am]manh [A7]chiều tàn
Cuộc đời như đồng hoang, bóng đêm là dĩ vãng
Người tình [Bm]như ngọn sóng, sóng ɾa khơi [Dm7]mịt mùng
Ngập hồn anh [A7]chờ mong, hỡi con [C7]tim dại khờ.

Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP