Một người chờ một người trên
bến sông em biết không?
Sao lánh mặt anh hoài để anh
từng ngày ôm nỗi nhớ mênh mông,
Dòng sông bao nhiêu nước là bấy nhiêu
ân tình anh đã dành cho em [A]đó.
Giận hờn một [Em]ngày dài như
mấy đông em [A]biết không?
Sao nỡ để anh [A7]chờ lỡ yêu dại
khờ nên anh [A7]mới tương tư,
Vào yêu ai không có những lúc mang dối
hờn nhưng hết ɾồi lại thương nhau hơn.
Sao em [A]cứ mãi giận hờn bao lá thư
rồi anh [A7]cũng [Am7]ngàn lời ρhân bua
Mà em [A]không thương hay là em [A]quên
hết câu biển hẹn non [C7]thề,
câu đá vàng ngàn đời chẳng ρhai.
Từng chiều buồn lạnh lùng
ôm nhớ thương tim vấn vương,
Bao kỷ niệm êm đềm nhớ em [A]
mãi tìm em [A]yêu ở nơi [Dm7]nao?
Làm sao anh [A7]quên hết người yêu
ơi [Dm7]có biết anh [A7]nơi [Dm7]này luôn nhớ em.
Làm sao anh [A7]quên hết người yêu
ơi [Dm7]có biết anh [A7]nơi [Dm7]này luôn nhớ em.