Nguyệt Quỳnh

Nguyệt Quỳnh
Trời vào đêm, đây sân khấu đã lên đèn. Giữa rèm nhung em cất cao bao lời ca. Thanh âm ngân nga kể cho người những câu chuyện đời. Mà chuyện của em nào đâu kể ra khi thân em mang kiếp cầm ca.
Đời cầm ca quanh [A7]em [A]bao kẻ chê cười. Người vì đâu đem [A]buông những câu gièm ρha. Nhân tâm đa đoan lúc ân cần lúc gieo tủi hờn. Người ơi [Dm7]có hay, dù tɾong [Am]đắng cay, em [A]vẫn thanh [A7]khiết tựa đóa quỳnh.
Trong [Am]đêm âm thầm quỳnh dâng một [Em]đóa tinh khôi. Quỳnh đem [A]lời hát câu ca xua hơi [Dm7]sương lạnh giá. Em chẳng mong [Am]cầu dập dìu ong [Am]bướm vây quanh. Hương thanh [A7]cánh mềm, chỉ xin người mến thương em. Mang tim chân thành đến dâng cho người lời ca êm ái tɾong [Am]bao nhiêu sắc hương giữa đời.
Nguyệt quỳnh em [A]đêm đêm vẫn tỏa hương thầm. Người đã thương, xin hãy thương em [A]thành tâm. Xin tim không đau, tiếng ca này không vương tủi sầu. Một đời hiến dâng, chỉ xin thế nhân không chê bai kiếp ρhận ca cầm.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận