Ta xin mưa đừng rơi nữa, cho đôi mi vơi những giọt buồn.
Ta dang tay đón tình yêu muộn cớ sao tình vội bỏ ta đi.
Mưa rơi rơi, ngoài hiên vắng, đêm mông lung thao thức một mình
Ta nghiêng vai khắc khoải mong [Am]chờ.
Chờ người về từ giấc chiêm bao.
ĐK.
Từng cơn mưa, từng cơn mưa, dài nỗi nhớ,
Niềm cô đơn sầu chơi [Dm7]vơi [Dm7]những chiều mưa buồn.
Từng cơn mưa, từng cơn mưa, giăng lối về,
Tình [Bm]mong [Am]manh [A7]vỡ tan như giọt mưa.
Sau cơn mưa tɾời lại sáng, nghe miên man cơn gió tự tình,
Ta mong [Am]em [A]có lần tɾở lại để tình [Bm]này một [Em]thoáng hư không.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận
Đăng nhập
Đăng ký