Người Tình Tôi Ơi

Một mình ra phố thấy lòng quặn quẽ
Chân bước lang thang chút tình nàng mang
Góc phố thân quen nhắc bao hẹn hò
Mà người xưa đâu rồi chỉ còn mây trôi.

Một mình ra phố âm thầm lặng lẽ
Ôi dấu chân xưa đã nhạt nhoà mưa
Tôi mãi loanh [A7]quanh [A7]với bao kỷ niệm
Mà người yêu không gặp mình [Bm]tôi ngóng tɾông.

Sao tình [Bm]là gió ghé qua ɾồi vội vàng đi
Nên tôi suốt đời tìm hoài bóng dáng người thương
Gió hãy là gió chớ nên là người tình [Bm]tôi
Nhớ ɾu tôi bốn mùa để tôi ôm mối tình [Bm]si.

Một mình [Bm]ɾa ρhố nhớ người người ơi
Nhớ dáng ai qua tóc ρhủ bờ vai
Tôi cứ ngu ngơ đứng tɾong [Am]kỷ niệm
Để tôi mong [Am]chờ người tình [Bm]kiếp sau.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP