Người Thương Binh

Rượu uống mềm môi bao chiều rồi
Chỉ thấy dòng sông đỏ dang trời
Chỉ thấy lòng ta mưa mưa mãi
Sóng sầu nghiêng ngả mảnh hồn trôi.
Bạn cứ đi xin đừng lưu luyến
Là thương binh ta sống khổ đã thành quen
Như mãnh thú khép mình [Bm]tɾong [Am]ρhố nhỏ
Đốt hết cuộc đời nghiệt ngã đau thương.
Bao lần bên dòng sông
Soi mặt thoáng nhớ mây tɾời đỉnh Chu Phong
An Lộc, Khe Sanh, đèo Lao Bão
Tử sinh ta thấy nhẹ như không.
Chia với cỏ cây nỗi niềm tɾi kỷ
Nhân gian chừng như đã lãng quên ta
Rượu uống bên dòng sông tủi nhục
Buồn hát một [Em]mình [Bm]bài quốc ca năm xưa.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP