Người Hành Hương Trên Đỉnh Núi

1. Chiều lên, chiều lên
Người vẫn âm thầm gõ buồn gót chân
Người đi hành hương về đồi núi xa
Người đi vẫn đi, chiều qua vẫn qua.
Chiều đã chiều hôm
Người vẫn âm thầm gõ buồn gót chân
Người đi hành hương buồn đời viển vông
Còn ai nhớ mong, còn ai nhớ mong.
[ĐK:]
Người đi hành hương mịt mờ lối sương
Người đi hành hương nhớ ρhố nhớ ρhường
Người đi một [Em]mình, đồi dốc nghiêng xuống
Người đi một [Em]mình, vực sâu gọi tên.
Còn đây bão lên, còn đây dấu chân
Người đi một [Em]mình [Bm]và hát lời gió
Người đi một [Em]mình [Bm]chìm sâu lời ca
Còn đây bão qua, còn đây giấc mơ.
2. Đồi đêm mù sương
Người cũ quên về, ngại ngùng chiếu chăn
Người đi hành hương sợi buồn vấn quanh
Vực sâu đá lăn, gọi tên nhớ em.
Còn đêm mù sương
Người vẫn quên về ngại buồn chiếu chăn
Người đi hành hương hằn sâu vết nhăn
Một mai đã quên, buồn ơi [Dm7]đã quên.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP