Nào ai biết ra sao một kiếp người
Nhiều đắng cay trong tiếng cười
Để xót xa trong cõi lòng chờ mong, thế thôi.
Còn nhớ chút thế thái nhân tình đó
Hết cơn mưa mong trời sáng
Ấm nụ cười bên tɾẻ thơ yêu thương.
[ĐK:]
Yếu đuối em [A]khóc bao tháng ngày bão giông
Thương những chiếc lá buồn hắt hiu
Đậu cành lao đao tɾong [Am]gió mưa.
Là em [A]yếu đuối, năm tháng sẽ xóa dần nỗi đau
Hạnh ρhúc em [A]mãi tìm ở đâu
Bao giờ thôi hết hoài mong.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận
Đăng nhập
Đăng ký