Người

Người, người như ánh sáng phá tan màn đêm
Là tình yêu duy nhất không bao giờ quên
Vì người như tia nắng mai sưởi ấm cõi lòng em
Lạnh giã bỗng chợt tan, tan trong phút giây
Người, người như mưa lũ cuốn đi buồn đau
Là nụ hên say đắm ngất ngây lòng nhau
Rồi người đem [A]cơn gió sang làn tóc cuốn nhẹ bay
Trời đất như cuồng quay lúc bên người
Ôi anh [A7]yêu ơi [Dm7]Em luôn mong [Am]sao em [A]gần anh [A7]bên anh [A7]mãi mãi
Anh mang cho em [A]
Bao nhiêu tình [Bm]yêu dù đời quanh [A7]mình [Bm]bao gian dối
Khi ta bên nhau
Em quên con [C7]tim đã từ lâu xót xa đầy vơi [Dm7]
Chỉ còn tình [Bm]yêu đắm say Người,
dù cho mưa nắng nắng mưa đổi thay
Thì lòng em [A]vẫn thắm thiết thương nồng say
Vì chiều nào ta đã thầm hứa với tɾời cao
Tình [Bm]mãi mãi bền lâu đến muôn đời
Có anh [A7]và em [A]đến muôn đời
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP